Từ hồi bé tí đã luôn sợ làm bố mẹ thất vọng.
Lần đầu tiên bị 1 điểm ( không biết MinhAnh 6 tuổi ngớ ngơ kiểu gì mà đề bài là đặt tính rồi tính mà lại đi trình bày hết thành hàng ngang), thế là từ xa nhìn thấy mẹ Mẩu đứng ở cổng đón đã bắt đầu khóc tu tu. Cả đoạn đường mẹ hỏi làm sao cũng không chịu nói, về đến nhà bố dỗ nín nha cũng không chịu ngưng. Mãi sau ( chắc khóc mệt quá) mới thút thít bảo: " Hôm nay cô Hiền cho con 1 điểm. Bố mẹ buồn con lắm đúng không?", làm hai phụ huynh cười nắc nẻ một trận.
Thật ra chuyện tít xưa tớ chẳng nhớ gì đâu, nghe bố mẹ kể lại thế thôi. Nhưng nghĩ lại mới nhận ra bản thân cứ luôn tự nằng nặc về việc phải làm bố mẹ tự hào, dù gia đình chưa bao giờ đặt bất cứ áp lực gì lên nhau cả. Chắc vì thích được bố mẹ khen, thích được nhìn bố mẹ lấp lánh lúc khoe con, thích được bố mẹ tin tưởng mà nhờ này nhờ nọ. Cũng chắc vì sợ bố mẹ buồn nếu mình không đủ giỏi giang, sợ ra đường mọi người so sánh mình kém người khác sẽ cười bố mẹ, sợ cả việc nhỡ sau không đủ khả năng mà bảo vệ và chăm sóc nhau.
Thật ra nhiều lúc tớ đã nghĩ nỗi sợ này cũng không quá tệ. Vì nó sẽ giúp NTMA có thêm một tấn sức mạnh để lớn lên. Nhưng cũng vì sợ thế, nên có những chuyện tớ giấu chưa dám kể, dù bố mẹ là những người tớ hi vọng sẽ nắm được đời nhau trọn vẹn nhất. Tớ sợ bố mẹ thất vọng lắm..
Nhưng con sẽ cố gắng thật sớm thành công và có thể chia sẻ được hết mọi điều với nhau ạ. Con hứa đấy. Bố Tụt mẹ Mẩu chờ con nha..
Comments